Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

20 năm cho một cuộc hành trình!

Vậy là đã 20 năm tròn kể từ ngày mình bước chân về mái trường này, vui có, buồn có...tất cả là một chuỗi những sự kiện thăng trầm. Chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, bởi mình có quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Một mái ấm trong có vẻ bình yên bởi mọi sự có vẻ rất êm đềm, trừ những gì không vui của nó, cũng may mà hai đứa con của mình mặc dù không xuất sắc nhưng nhìn chung chúng cũng dễ bảo. mình cũng đã trải qua những mất mát, những khó khăn và cả những điều nực cười nữa. Năm 2000 một cậu học trò tự nhiên nhận làm con nuôi hai vc mình nhưng cái kết nó không có hậu, bởi khi nó học xong ĐH kinh tế, mình cũng hết giá trị cho nó lợi dụng cho việc nhờ vả xin xỏ cho em gái nó vậy là nó bặt tăm, cắt đứt liện lạc. Cũng hay nhưng mình thấy nó phũ phàng thôi. Thực ra, nó cũng đã cảnh báo trước với mình là bố nó nhận Tùng gì đó nhưng chỉ một thời gian ngắn là nó bỏ, mình không nghĩ rằng suy nghĩ của một câu học trò lại gian dối như vậy. Một bài học trong đời làm GV của mình. Mình có một người bạn đời phải nói là ... à mà thôi không nên nói vậy. chỉ biết rằng mình chỉ biết lặng im mà cố gắng, tự mình vật lộn để cố gắng, chưa bao giờ mình nhận được một lời khuyên, một lời động viên an ủi, chỉ sợ vợ nó hơn vì...những ngày lễ, tết mình tự thưởng cho mình mà thôi, cục cằn và cáu bẳn, bản chất của một người nông dân thuần tuý, ngại phải nghĩ việc lớn, chăm lo cho giấc ngủ là chính yếu mà thôi, nhưng đấy cũng là cái giá cho sự nông nổi của mình trước đây, mình nghĩ cực kì đơn giản, có công ăn việc làm ổn định là tốt rồi, nhưng những người chỉ ngồi chờ đến ngày lĩnh lương, sợ tiêu pha nó tốn tiền thì làm sao cho cuộc sống nó lãng mạn và sung túc được chứ. Nhưng biết làm sao được, mình đã tự dấn thân vào mà. Công việc thì sao nhỉ? thăng trầm. Nhưng mình luôn bị kẻ dưới, kẻ ngang hàng chèn ép, kèn cựa mới bực mình chứ, có lẽ mình đã quá nhân từ, mình không đủ độ rắn nên họ cứ thích làm như vậy. Hãy hiểu rằng, con giun xéo mãi rồi cũng phải oằn đấy. Vậy mà cũng đã 20 năm, sắp đi qua 2/3 cuộc đời rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu cả.