Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Khoảng trống!

Có lẽ đây là giai đoạn mình tự thưởng cho mình những phút giây thanh thản nhất. Mình đã bỏ mặc tất cả, cũng chẳng chạy theo cái gì nữa bởi với mình thực ra là vô nghĩa. Lần đầu tiên mình từ chối tất cả các cuộc vui, thăm thú, du xuân và ... Thực ra, mình là ai và sẽ như thế nào mình là người hiểu hơn ai hết, dù mình có cố gắng đến đâu thì nó vẫn vậy, tại sao phải đánh đổi những thứ rất thanh thản để mua dây buộc mình nhỉ? mình biết, nhìn bề ngoài mọi sự vẫn có vẻ bình lặng nhưng thực ra có quá nhiều thứ xáo trộn. Mình thờ ơ lãnh đạm với tất cả , đầu tư chăm chút cho hai đứa con. Thực ra cuộc đời đâu chỉ có sự nghiệp, còn có biết bao nhiêu thứ hay ho và tốt đẹp hơn rất nhiều. Người nhiều tiền đôi khi họ coi người khác dưới tầm con mắt, vậy tại sao mình cứ phải tự làm khổ mình. Hãy cho mình cái quyền tự do, cái quyền ngẩng cao đầu với tất cả.
Nhìn xã hội thấy hay hay, có nhiều kẻ thấy mình cũng không vồn vã như trước nữa,nhiều người bình luận nọ kia vì họ thấy tự nhiên mình không còn cái mặn mà của cuộc sống như trước mà quá ư thờ ơ. Họ coi như mình thất bại còn mình lại không nghĩ vậy. Cái gì mà mình bằng lòng với nó đấy là thành công chứ, tại sao lại coi là thất bại nhỉ? Ở đâu cũng vậy thôi, mình biết sẽ có nhiều kẻ cười thầm, có nhiều người tiếc nuối, chỉ có mình là dửng dưng với tất cả.Mình cũng không quan tâm họ nói gì, nghĩ gì, cười cho thoải mái chứ.Mình vẫn chăm chút cho những bài giảng, cho những gì là cái tôi trong kiến thức của mình, còn tất cả là vô nghĩa. Mình cũng bắt đầu không qúa khắt khe và cố gắng hết sức lực với những công việc vô bổ nữa bởi mình đã quá sức trong 5 năm thực sự vô nghĩa rồi, tiếc cho 5 năm qua nhưng thôi, mọi sự đã rồi, một trải nghiệm được đánh đổi bằng 5 năm công tác.hôm nay vui, thực sự vui cho dù mình vẫn là mình, sống thẳng thắn, hiền lành, cuộc sống có trời, có đất và cả khí trời mát lành, không có sự bon chen, áp lực, thực ra đấy mới là điều tốt lành nhất!