Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

ĐỒNG THÁP VÀ VCVB COI THI HSG QUỐC GIA TẠI BẮC NINH

Một vài tấm ảnh mà thầy Huỳnh Chí Hào- một nhiếp ảnh gia nổi tiếng và cũng là một nhà toán học tài ba của Đồng tháp đã chụp tại chùa Bút Tháp -Thuận Thành - BN nơi có làng tranh Đông Hồ nổi tiếng và tại mộ tổ của vua Hùng vương, ngay bên cạnh dòng sông Đuống, núi Đôi, nơi gắn bó với bài thơ nổi tiếng của cố thi sĩ Hoàng Cầm. Mình rất may mắn được làm việc cùng với thầy Huỳnh Chí Hào 2/3 buổi làm thi. Thầy rất mẫn cán và giỏi giang. Hôm coi phòng thi môn lý- hóa- sinh- địa mình bị ho rũ rượi, thực ra là mình bị ho rất nặng trong suốt cả thời gian đi làm thi, may sao thầy Hào đã cứu nguy bằng một hộp dầu gió. nhờ có nó mà mình mới bớt ho không thì ảnh hưởng tới phòng thi đang làm bài mải miết của các em. Cảm ơn thầy Hào thật nhiều!!!

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Chúc mừng một người bạn!

Ngày 17/02/2012 anh chính thức tuyên thệ nhậm chức tại một cơ sở giáo dục mới, chúc mừng anh, chúc anh sẽ luôn thành công trên con đường công danh và sự nghiệp! Hy vọng anh sẽ là một cán bộ lãnh đạo có tài, có tâm.
Mừng cho anh, nhưng thực ra đây sẽ là điểm khởi đầu cho những thay đổi của một con người. Mong sao anh mãi là anh, đừng để cho tiền bạc và danh vọng cướp mất cái bản chất thân thiện của con người anh khỏi trái tim bạn bè.
Anh nói đúng, ai đã bước vào con đường chính trị này rồi thì không có điểm dừng, không có ai là bạn, không có ai là kẻ thù, chỉ có sự tồn tại, cái ghế vững chắc của người làm lãnh đạo là luôn tồn tại mà thôi. Mình không làm chính trị nên nghe những gì anh nói mình không hiểu nổi, nhưng mình có cảm giác rằng những người bạn như mình đã sắp trở thành dĩ vãng mất rồi.
Nhưng dù sao mình cũng tự hào vì anh đã thành đạt, tự hào vì có một người bạn là lãnh đạo, và tự hào hơn vì ngành giáo dục có thêm một nhân tài!

Một khoảng khắc !!!

Đây là ngày 30/10/2011 ( còn cái tờ Q/Đ lại là 01/11/2011 vì A Kỳ cho rằng đó là một ngày đẹp)...!!!

Bức thư của Abham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng của con

Bức thư của Abham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng của con
(Trích thư Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học)

Xin thầy hãy dạy cho con tôi.

• Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố…
• Xin hãy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kị. Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất…
• Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách…nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
• Ở trường xin thầy hãy dạy cho cháu chấp nhận thi trượt còn vinh dự hơn gian lận trong khi thi. Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm…
• Xin hãy dạy cho cháu cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
• Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người nhưng cũng xin thầy hãy dạy cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp.
• Xin hãy dạy cho cháu cách mỉm cười khi buồn bã… Xin hãy dạy cho cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt. Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yếm thế và cẩn trọng trước những ngọt ngào cạm bẫy.
• Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình.
• Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện được những thanh sắt cứng rắn.
• Xin hãy dạy cho cháu biêt rằng phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại.

Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy, nhưng xin thầy cố gắng hết mình… Con trai tôi quả là một cậu bé tuyệt vời.

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Khoảng trống!

Có lẽ đây là giai đoạn mình tự thưởng cho mình những phút giây thanh thản nhất. Mình đã bỏ mặc tất cả, cũng chẳng chạy theo cái gì nữa bởi với mình thực ra là vô nghĩa. Lần đầu tiên mình từ chối tất cả các cuộc vui, thăm thú, du xuân và ... Thực ra, mình là ai và sẽ như thế nào mình là người hiểu hơn ai hết, dù mình có cố gắng đến đâu thì nó vẫn vậy, tại sao phải đánh đổi những thứ rất thanh thản để mua dây buộc mình nhỉ? mình biết, nhìn bề ngoài mọi sự vẫn có vẻ bình lặng nhưng thực ra có quá nhiều thứ xáo trộn. Mình thờ ơ lãnh đạm với tất cả , đầu tư chăm chút cho hai đứa con. Thực ra cuộc đời đâu chỉ có sự nghiệp, còn có biết bao nhiêu thứ hay ho và tốt đẹp hơn rất nhiều. Người nhiều tiền đôi khi họ coi người khác dưới tầm con mắt, vậy tại sao mình cứ phải tự làm khổ mình. Hãy cho mình cái quyền tự do, cái quyền ngẩng cao đầu với tất cả.
Nhìn xã hội thấy hay hay, có nhiều kẻ thấy mình cũng không vồn vã như trước nữa,nhiều người bình luận nọ kia vì họ thấy tự nhiên mình không còn cái mặn mà của cuộc sống như trước mà quá ư thờ ơ. Họ coi như mình thất bại còn mình lại không nghĩ vậy. Cái gì mà mình bằng lòng với nó đấy là thành công chứ, tại sao lại coi là thất bại nhỉ? Ở đâu cũng vậy thôi, mình biết sẽ có nhiều kẻ cười thầm, có nhiều người tiếc nuối, chỉ có mình là dửng dưng với tất cả.Mình cũng không quan tâm họ nói gì, nghĩ gì, cười cho thoải mái chứ.Mình vẫn chăm chút cho những bài giảng, cho những gì là cái tôi trong kiến thức của mình, còn tất cả là vô nghĩa. Mình cũng bắt đầu không qúa khắt khe và cố gắng hết sức lực với những công việc vô bổ nữa bởi mình đã quá sức trong 5 năm thực sự vô nghĩa rồi, tiếc cho 5 năm qua nhưng thôi, mọi sự đã rồi, một trải nghiệm được đánh đổi bằng 5 năm công tác.hôm nay vui, thực sự vui cho dù mình vẫn là mình, sống thẳng thắn, hiền lành, cuộc sống có trời, có đất và cả khí trời mát lành, không có sự bon chen, áp lực, thực ra đấy mới là điều tốt lành nhất!